Tôi nghiêng vào mưa
Chạm phải lạnh lùng
Chếnh choáng.
Những bước đi liêu xiêu
Què quặt
Chẳng ai đỡ nâng.
Tôi nghiêng vào mây chẳng ngại ngần
Chạm phải mỏng manh
Tan biến.
Giữ giúp tôi một làn khói trắng
Phiêu diêu.
Tôi nghiêng vào câu yêu
Vấp phải mộng mị
Kỷ niệm xa xưa hoen rĩ
Rao rát lòng nhau.
Tôi nghiêng vào nỗi đau
Tôi nghiêng vào trống trãi
Tôi nghiêng vào kinh hãi
Tôi nghiêng vào mênh mông...
Tôi nghiêng vào hư không...
Chợt ngã.
Tôi nghiêng về em.
Gặp bàn tay xua đẩy
Ánh mắt nhìn đầy hây hẩy
Cố bỏ tôi đi...
Tôi biết nghiêng vào ai cho tan nát nỗi đau đang lúc dậy thì...?
Phan Lê Trung Tín.
Monday, June 1, 2009
Subscribe to:
Comments (Atom)